Phần 1
Sơn Tinh-Thủy Tinh: thưa Hùng Vương, chúng con đến đây để cầu hôn Mỵ Nương.
Vua Hùng: các ngươi là ai?
Sơn Tinh: thưa Hùng Vương, con là Sơn Tinh, vua miền non cao.
Thủy Tinh: còn con là Thủy Tinh, chúa vùng nước thẳm.
Vua Hùng: nếu vậy thì các ngươi hãy trổ tài đi.
Thủy Tinh: Acra ma la tan si ba!
Sơn Tinh: Hacram tan ô si ba lu!
Vua Hùng: !!! (đóng băng )
Sơn Tinh-Thủy Tinh: hả?
Sơn Tinh và Thủy Tinh khiêng Vua Hùng vào tủ lạnh.
Vua Hùng: hãy cho ta vào lò nướng.
Sơn Tinh-Thủy Tinh: yes sir eight!
Vua Hùng: ta đâu có biết tiếng Anh đâu? mà này nếu các người bỏ ta vào lò nướng thì ta thành miếng thịt nướng à?
Sơn Tinh-Thủy Tinh: ha ha ha!
Vua Hùng: ngày mai ai mang voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao thì ta sẽ khuyến mãi Mị Nương cho, miễn phí đấy.
Ngày hôm sau:
Vua Hùng: tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten, tèn ten ten tén ten ten ten ten ten tèn.
Vua Hùng: rất tiếc, Thủy Tinh, ngươi đã đến quá muộn rồi, hãy về ăn rùa KFC đi !
Thủy Tinh: aya, Ra gao si me, tấn công bằng lũ lụt!
Vua Hùng: Thủy Tinh, ngươi, ngươi...
Sơn Tinh: hừ, Thủy Tinh, ngươi dám gây lũ lụt khắp nơi sao? Ha cram tan si ba ô lu. Sơn Tinh ném đất đá và mì tôm xuống nước nhưng không ngờ đất đá lại rơi trúng vào thường dân còn mì tôm thì lại rơi vào miệng của ba ba, thuồng luồng.
Sơn Tinh: grừ! Ta đọc ngược thần chú rồi, phải đọc lại thôi vất vả quá, hic hic. Sơn Tinh lấy áo lau nước mắt. Ha cram tan ô si ba lu. Bỗng nhiên đất đá ở đâu bay tới tấp vào miệng ba ba thuồng luồng, bọn chúng cứ tưởng mì tôm nên há miệng ra đớp tới tấp.
Thủy Tinh: ôi chết tôi rồi, sao dưới nước toàn thấy răng khủa thế này? Stop mau!
Sơn Tinh và Vua Hùng thấy vậy cười ngặt nghẽo.
Thủy Tinh: có gì mà cười hả? Không đời nào, Sơn Tinh!
Vua Hùng: a a a!
Vua Hùng bỗng nhiên biến mất.
Sơn Tinh: ya, Kít ítítitít! Tấn công!
Thủy Tinh: ối!
Hết phần 1
Phần 2
Thủy Tinh: trả Mị Nương cho ta!
Sơn Tinh: không! Ta đã đưa Mị Nương về trước rồi.
Thủy Tinh lăn ra đất khóc nhè.
Sơn Tinh: đánh nhau mà lại khóc nhè như vậy à?
Hết
About Me
- Lê Minh Hoàng
- Vũng Tàu
- Hiện giờ mình vẫn đang là một cậu bé nhưng mình có một ước mơ rất lớn lao là trở thành một nhà khoa học, nhà thơ và nhà văn. Mình quyết tâm sẽ biến ước mơ đó trở thành hiện thực.
Popular Posts
Categories
- Bài báo (3)
- bài viết khoa học (1)
- Các Danh Nhân Khoa Học (7)
- Câu đố (7)
- Câu đố lịch sử (1)
- Kể chuyện (4)
- Những bài thơ khí phách giành cho người từ 5-100 tuổi (3)
- Những nền văn minh cổ (1)
- Tân Tây Du Ký Series (1)
- Tân Wikipedia (2)
- Tập làm văn (4)
- Tạp pí lù văn (1)
- Thơ (23)
- Tiểu thuyết (8)
- Truyện ngắn (1)
- Truyện Phiêu Lưu buồn cười (1)
- Truyện Tiếng Anh (1)
Total Pageviews
8:59 PM
Labels: Kể chuyện
8:46 PM
TẬP 2:
MỤ PHÙ THỦY ĐỘC ÁC
Secbru cứ đi sâu mãi, sâu tít vào trong thì anh mới
biết cái hố đó là một cái hang. Bỗng nhiên anh nghe thấy một tiếng: hù! Anh
quay đầu lại nhìn thì hóa ra đó là một mụ phù thủy. Khuôn mặt bà ta trông thật
ghê gớm với một cái mũi xanh lè và nhọn hoắt lại còn quặp lên trông hệt như cái
sừng con tê giác, còn cặp mắt của bà ta thì sâu hoắm, một bên thì đỏ lừ như lửa
còn bên kia thì trắng ởn trông thật kinh dị. Secbru rất sợ, nhưng anh đã cố gắng
lấy lại can đảm. Anh vung gươm lên chém tới tấp, mụ phù thủy lại càng tiến lại
gần hơn. Anh tập trung hết sức lực của mình chém một nhát trúng đầu mụ phù thủy
nhưng lạ chưa, mụ phù thủy lại biến thành một con rắn rất ghê gớm, nó cứ đuổi
theo anh và toàn than nó bốc ra một mùi hôi thối, cái lưỡi thì rất dài, mình của
nó phải to bằng bốn ngôi nhà hai tầng. Secbru liền quát:
-
Hãy xem tuyệt chiêu của ta đây! Nói rồi chàng liền phi thanh gươm của mình vào cái miệng rộng ngoác và đen sì của nó, con rắn liền ngoạm lấy và cắn nát thanh gươm
Labels: Tiểu thuyết
8:39 PM
PHẦN I:NHỮNG NĂM THÁNG ĐẦU TIÊN
TẬP 1:
TAI HỌA TRÊN ĐẤT NƯỚC EGRI
Chuyện kể rằng, ở đất nước Egri năm 1861 xuất hiện một người khổng lồ chín đầu. Người khổng lồ này cứ bạ đâu là giết đấy. Dân chúng rất lo sợ. Khi biết chuyện này, Agrispa – Tộc trưởng của bộ tộc Egimong đã cho thấy người khổng lồ mà ông phát hiện được là một trong những quái vật Franston. Ông đã hỏi:
- Ai dám đi giết bọn Franston ? Nếu làm được thì sẽ được trọng thưởng.
Không ai dám đi cả vì họ biết rằng giết bọn Franston không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, chúng còn có một quả cầu ma thuật giấu rất kín đáo, ai nhìn vào nó đều sẽ biến thành đá và không bao giờ có thể trở lại hình dáng ban đầu nữa. Duy nhất chỉ có một người dám làm điều này, đó chính là Secbru. Anh là một chiến binh dũng cảm nhất trong bộ tộc. Từ nhỏ, đã có lần anh gặp hai tên cướp định xông vào nhà mình, không chần chừ, Secbru lấy luôn một cây gậy, đập chúng chết. Sau khi nghe xong câu chuyện, mọi người đều rất thán phục anh.
Sau đó, Secbru lên đường. Mọi người từ biệt anh và tặng anh rất nhiều quà trước khi anh đi. Trên đường, anh gặp một bà tiên. Bà tiên hỏi:
- Anh đi đâu đấy?
Secbru trả lời:
- Thưa bà, tôi đi tìm hang của bọn Franston để tiêu diệt tên khổng lồ chín đầu.
Bà tiên hỏi tiếp:
- Thế anh có phải là Secbru, chiến binh dũng cảm nhất trong bộ tộc Egimong phải không?
Secbru trả lời:
- Dạ thưa bà, vâng ạ!
Bà tiên lại hỏi: thế anh có biết từ Egimong đến Franston cách bao xa không?
Secbru lại trả lời tiếp:
- Thưa bà, không ạ!
Bà tiên nói:
- Anh cứ đi, chừng nào nhìn thấy một cái hang ở tít trong rừng sâu mà được một tảng đá lấp và bịt kín miệng hang lại thì anh kêu lên một tiếng: “a sơ ta cram răng hua tan” rồi khi đó anh sẽ vào được ngay. Trước khi đi, ta tặng anh thanh kiếm, tấm khiên và bộ quần áo giáp tàng hình. Anh có thể để thanh kiếm xuống khi anh mỏi tay nhưng anh không được cởi bộ quần áo giáp ra, bởi vì nếu làm như vậy thì anh sẽ chết đấy! Thôi tôi nói thế đã đủ rồi, chúc anh lên đường bình an vô sự.
Secbru mặc bộ quần áo giáp vào, tra kiếm vào bao và khoác tấm khiên lên vai, từ biệt bà tiên rồi lên đường. Anh đi vào rừng sâu mãi, rất sâu khi anh đến một cái hang có một tảng đá bịt kín miệng nó thì anh nhớ lại lời của bà tiên. Anh đọc câu thần chú: “ a sơ ta cram răng hua tan”.Lập tức tảng đá rời ra khỏi miệng hang, Secbru liền đi vào một cách dễ dàng. Đầu tiên anh lấy một sợi dây thừng trong túi, buộc chặt vào một cái que cắm xuống lòng đất rồi anh từ từ trèo xuống nhưng nó vẫn chưa chạm đất. Bấy giờ Secbru lấy một sợi dây thừng khác trong túi ra, anh buộc nó lại với sợi dây kia và tụt xuống tiếp. Cuối cùng thì anh cũng đã xuống đến nơi. Lúc đó anh lại nghe thấy tiếng bà tiên văng vẳng ở bên tai: ta quên một thứ này, Otom vị thần trên đỉnh núi Khegri đã cho ta một vốc gạo và dặn Secbru phải có thứ này, nếu như anh ấy mà lấy sợi dây xích ra thì anh ấy cũng phải xiết cổ tên khổng lồ bằng chính sợi dây đó nhưng phải có thứ gì đó để đè chết hắn, nếu không hắn sẽ thoát sợi dây xích một cách dễ dàng. Vì vậy, ngươi hãy lấy vốc gạo này và đưa cho anh ta nếu không thì anh sẽ bị chết trong tay hắn. Vốc gạo này có tác dụng là khi anh rải xuống, những hạt gạo sẽ biến thành những tảng đá khổng lồ như hắn và sẽ đè chết hắn thôi. Secbru cảm ơn bà tiên và nhận lấy vốc gạo đó, khi đó bà tiên liền biến mất trong chớp mắt. Bây giờ thì Secbru không phải lo sợ gì nữa. Anh bắt đầu chiến đấu với tên khổng lồ. Anh vung gươm lên chém tới tấp, tên khổng lồ giơ quả cầu ma thuật ra nhưng lạ chưa? Secbru không bị biến thành đá, tên khổng lồ tức giận quát:
- Tên kia! Sao ngươi lại không bị chết trong tay ta? Secbru không trả lời, bấy giờ hắn mới kêu lên một tiếng vang cả trời đất: nói mau, nếu không thì ngươi sẽ chết thật đấy, có nói không hả? không thì ngươi hãy xem sức mạnh của ta đây! Secbru tiến lại gần hắn và nói ngươi không thể biết được đâu, đây là một bí mật rất lớn của ta và Otom. Nói rồi, anh rải gạo xuống đất.
- Những hạt gạo này thật kì diệu làm sao!
Secbru thốt lên. Quả là đúng y như lời bà tiên nói. Lập tức chúng đã biến thành những tảng đá khổng lồ, một vòng vây đá khổng lồ. Hắn ta không tài nào mà thoát ra được. Một lúc sau, những tảng đá này đã đè lên người hắn .Hắn ta kêu lên một tiếng rồi chết ngay.
Secbru càng tiến sâu vào trong hang thì anh gặp một con bọ cạp khổng lồ. Nó có tám cái càng, một mắt và có cả cặp sừng trâu nhọn hoắt trên đầu.
Quái vật bọ cạp xông ra định tấn công anh, không hề nao núng, Secbru rút phắt thanh đoản đao trong túi ra, chém bên phải rồi chém bên trái , chém đằng trước rồi chém đằng sau. Nhưng con quái vật đều tránh được cả. Lưỡi đao của Secbru chỉ chém được vào đất đá. Anh cầu xin Otom để ông cho anh sức mạnh. Ông bảo:
- Thôi được, ta sẽ giúp anh.
Ông thì thầm vào tai anh điều gì đó. Thế rồi, ông lui về trời. Secbru lấy một hòn đá và hai cục đất ném về phía con quái vật và miệng lẩm bẩm một câu thần chú. Con quái vật rít lên một tiếng và tan thành nước. Thật may cho Secbru. Lúc ấy anh đang rất khát , anh liền lấy ngay cái bình nước trong túi ra và múc lấy nước đó để uống. Uống xong anh thấy mình khỏe khoắn hơn rất nhiều.Anh càng đi sâu vào trong hang thì càng nhiều quái vật hơn. Nhưng anh không hề sợ hãi mà anh tìm cách để tiêu diệt bởi vì anh không chỉ dũng mãnh như hổ mà còn rất thông minh, nhanh nhẹn và khéo léo. Khi đã tiêu diệt xong thì anh trở về bộ tộc.
Agrispa không chỉ hết lời khen ngợi anh mà còn thưởng cho anh 100 Fron. Fron có nghĩa là đơn vị tiền nước Egri. Lúc đó, 1 Fron mua được 30 bao gạo.
Secbru ra chợ mua liền 5 bao gạo, 5 bao muối và 5 bao đường rồi trở về làng phân phát cho những người nghèo đói. Những người nghèo đói được Secbru phân phát đều rất cảm động trước tấm lòng nhân hậu của anh. Ngay cả Otom cũng rất vui. Người hài lòng vì anh đã làm được việc tốt.
Ngày hôm sau, Hacon, thần mây chạy đến nói với Otom:
- Đại ca, theo đệ nghĩ thì còn một việc Secbru phải làm.
Otom hỏi:
- Việc gì vậy?
Hacon trả lời:
- Có một khu rừng với những cái cây đầy gai, ai mà đi qua chỗ đó thì những cái cây này sẽ quấn lại và nhấc bổng người đó lên, nó thít chặt lại khiến người ta nghẹt thở đến chết. Từ trước đến nay chưa từng có ai thoát khỏi cái chết khi đặt chân đến khu rừng này. Nó nằm ở phía Tây của làng người Egimong.
Thế rồi họ bàn bạc với nhau rồi quyết định gặp Secbru để giao nhiệm vụ mới đó là phải tiêu diệt cây giết người đó.
Sau khi bàn bạc xong, họ xuống trần gian gặp Secbru:
- Ta có một nhiệm vụ mới để giao cho ngươi, đó là tiêu diệt cây giết người.
Secbru hỏi:
- Vì sao ông lại đưa ra nhiệm vụ này?
Otom trả lời:
- Ta đã bàn bạc với em trai ta, là Hacon, thần mây đã nhất trí giao cho ngươi nhiệm vụ này.
Secbru hỏi tiếp:
- Thưa thần Otom, những cái cây bắt người này ở đâu?
- Chúng ở trong khu rừng phía tây cạnh làng của những người Egimong.
Secbru vui vẻ chấp nhận nhiệm vụ này. Anh lên đường. Otom động viên:
- Anh đừng lo lắng, dù sao anh cũng được ta bảo vệ mà!
Khi tới nơi, Secbru gặp cái cây đầu tiên. Nó đang giơ hai tay ra thì anh vung rìu lên chặt phăng cành cây. Anh đi vào sâu hơn, thì anh gặp một cái cây khác. Nó nhấc bổng anh lên, rồi từ từ khoanh tay lại. Anh cũng vung rìu lên chặt đứt hai cành này. Anh càng đi sâu, càng gặp nhiều cây hơn. Nhưng anh không hề nao núng. Anh cũng chặt nốt những cái cây đó. Cuối cùng thì anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ này. ` Lại nói đến những tên Franston, sau khi tên khổng lồ bị giết chết, chúng vô cùng tức giận cho dù chúng đã bị bắt và bị Secbru giết chết. Nhưng các bạn có biết vì sao chúng lại có thể tức giận được không? Đó là vì chúng đã sống lại đấy. Chúng trốn ra ngoài và trở về hang. Sau đó, chúng chuẩn bị rất nhiều tàu thuyền, cung tên, đao, kiếm, giáo, thương, rìu, gươm … để tấn công những người Egimong. Chuyện này đã bị Secbru phát hiện ra. Đó là khi anh đang đi săn trong rừng, tình cờ anh thấy mấy tên Franston đang rèn vũ khí trong hang. Secbru vội vã chạy về báo cho mọi người biết. Anh kêu gọi mọi người chuẩn bị vũ khí sẵn sàng chiến đấu với bọn chúng. Hai bên xông ra và chiến đấu rất ác liệt và có rất nhiều chiến binh chết nhưng Secbru thì không bởi vì anh lúc nào cũng được Otom bảo vệ. Thấy Secbru không chết trong tay mình, những tên Franston không kiềm chế được bởi vì bộ não của chúng như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Bây giờ thì chúng không biết phải chỉ huy đoàn quân làm sao để cho có sức mạnh. Tranh thủ lúc đó Secbru và mọi người xông lên, những tên Franston chết hàng loạt chỉ còn lại một số. Những tên còn sống sót thì sợ mình cũng bị giết theo cho nên chúng không dám chiến đấu nữa mà bỏ chạy về hang. Secbru nói: các ngươi đừng hòng đến đây nữa vì dù sao các ngươi cũng bị đánh cho tan tác rồi. Những tên Franston chờ có ngày được trả thù lần thứ hai, lần này là chúng không thể đánh bại được những người Egimong tuy không giàu mạnh như bọn chúng nhưng họ lại rất giàu trí nhớ và trí thông minh. Trong đó người giàu trí nhớ và trí thông minh nhất chính là Secbru, anh không bao giờ quên bất cứ thứ gì mình đã học được. Lần thứ hai đã đến, những tên Franston rất vui mừng vì được trả thù lần này nên chúng rất hung hăng. Trận chiến đã bắt đầu, và đang ở trước những con mắt sôi sục cằm thù của những chiến binh Egimong, họ dũng cảm xong lên và tiêu diệt bọn Franston.
Đây là lần đầu bọn chúng bị thất bại nặng nề, trước sự tấn công như vũ bão của bộ tộc Egimong. Chúng chỉ mong sao có một ngày chiến thắng được bọn họ. Và hôm nay là trận chiến thứ ba của hai phe. Trận chiến này được chiến đấu ở biển Ategra, đó là biển lớn nhất trong nước Egri. Thuyền của địch đi trước, còn thuyền của Egimong đi sau. Khi thuyền của Egimong bị bỏ lùi lại, Agrispa ra hiệu phải vượt lên nhanh hơn địch và tấn công đến mức không được để cho một tên nào sống sót, các chiến binh nghe lời nhưng thuyền của những tên Franston nhanh quá cho nên họ không tài nào đuổi kịp. Agrispa quát lớn: vượt nhanh hơn nữa! Vượt nhanh đến nỗi thuyền vọt lên trước thuyền của địch. Secbru nói: tuân lệnh! Rồi anh bảo mọi người phải làm thế này, thế kia như trong lời nói của Agrispa. Cuối cùng thì những tên Franston cũng đã bị mọi người dìm xuống dưới đáy biển sâu. Agrispa nói với mọi người rằng: hôm nay các ngươi làm thế là rất tốt, ta tặng cho mỗi người một thanh đao. Riêng Secbru có công nhắc mọi người cho nên ta tặng thêm cho ngươi một thanh bảo kiếm. Lại nói đến chuyện chiến tranh, sau khi trận chiến thứ ba kết thúc những tên Franston vẫn cứng đầu không chịu thua, chúng chỉ mong rằng trong một trận chiến nào đó mà bọn chúng chiến thắng thì chúng mới cam lòng. Ngày tiếp theo là trận chiến thứ tư, trân chiến này được diễn ra ở trên sa mạc Lebro, sa mạc nóng nhất ở Egri. Việc đánh nhau trên sa mạc không phải là chuyện dễ vì nhiều người có thể chết vì khát, chỉ duy nhất những người mang đủ nước đi thì mới có cơ may sống sót mà thôi. Riêng Secbru được Otom tặng cho một con tuấn mã có cánh để khi những tên Franston mà vung gươm lên định giết anh thì anh sẽ lấy dây cương quất nó để nó bay lên như vậy anh sẽ thoát chết. Mọi người đều chuẩn bị tinh thần để chiến đấu và mặt trời chuẩn bị tỏa nắng. Những tên Franston hò hét và tiến lại gần những người Egimong mỗi lúc một rõ. Agrispa hô lớn:tất cả lùi lại về phía sau một bước! Mọi người đều làm theo. Còn Secbru thì lấy bình nước ra để uống cho đỡ khát và sau đó anh quất con ngựa để nó bay lên không trung. Secbru nói với những tên Franston:các ngươi không thể giết ta đâu! Rồi anh lại quay sang nói với các chiến binh:hỡi các anh em binh sĩ, vì tự do, hãy nỗ lực chiến đấu để có ngày bọn chúng thua trận! Mọi người nghe lời Secbru và dũng mãnh tấn công. Chẳng bao lâu sau, bọn Franston đã nằm trong tay của những người Egimong. Caron, tên tướng to nhất trong bọn chúng quát:chúng ta đã bị thua 4 trận rồi, từ nay không được để cho bị thua nữa nghe chưa? Bọn tay chân miệng ấp úng:dạ…chúng thần…chúng thần biết rồi ạ. Caron cũng chẳng nói gì nữa, hắn nghĩ thế là đủ cho bọn chúng rồi. Và bây giờ là trận đánh thứ năm. Trận chiến này được diễn ra vào ban đêm cho nên cũng khó khăn như lần trước.
Caron hô lớn:phải giết hết bọn Egimong! Hãy tấn công ngay bây giờ. Những tên khác đều tuân theo và tấn công, đứa vác giáo, đứa cầm thương, đứa vung gươm, đứa mang rìu. Nhưng hôm ấy, bọn chúng vẫn thua. Caron bảo:chúng ta đã bị Secbru Icano đánh bại rồi, ta biết không phải do các ngươi gây ra nhưng chúng ta phải đánh lén hắn, các ngươi đã nghe rõ chưa? Mấy tên kia liền nói: dạ chúng thần nghe rõ rồi ạ! Đêm hôm sau, Caron đẩy Secbru té nhào xuống một cái hố. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra với anh, nếu muốn biết thì các bạn hãy đón đọc tập 2 nhé!
Labels: Tiểu thuyết
Subscribe to:
Posts (Atom)