8:08 AM

Isaac Newton

Isaac Newton là một nhà thiên văn học, vật lý học, quang học và toán học. Khi Newton còn chưa ra đời thì bố của ông đã mất. Còn đến tuổi đi học thì có một ngày nọ mẹ của Newton đã phải đi lấy chồng. Sống trong hoàn cảnh không có bố mẹ ở cùng, chính điều này đã gợi lên sự yêu thích khoa học cho Newton. Có một lần Newton mải mê nhìn một chiếc cối xay gió mà không để ý đến một người chú đang gọi mình. Chú của Newton cảm thấy rất lạ, ông nghĩ sao cháu mình không nghe thấy nhỉ, hay là nó nhớ mẹ? và người chú liền gọi to: Newton ơi! Ơ, chú! Newton quay đầu lại nhìn và bất ngờ cậu hỏi: chú ơi cái quay quay ở đằng kia là gì thế ạ? cháu nói cái cối xay gió kia ư? cối xay gió được dùng để làm gì hả chú? cối xay gió dùng để nghiền bột cháu ạ! và hai chú cháu đến gần chiếc cối xay gió. Newton nói với vẻ ngưỡng mộ: ồ lại gần thì mình mới thấy là nó to thật, và hai chú cháu đi vào tận trong chiếc cối xay gió. Và chính người chú này đã chỉ cho Newton thấy điều thần kỳ của khoa học. Còn có một ví dụ khác, khi Newton đang ngắm con bướm bay lượn ngoài vườn thì có hai đứa bạn gọi: này Newton, tại sao lại chơi như con gái thế hả? mau ra đây chơi đánh nhau với bọn tao. Một đứa bạn khác thêm lời vào: đã thế trò chơi của mày lại còn ở đâu ra đấy? Newton hỏi: các cậu ơi, các cậu có biết gió thổi như thế nào không? thì nó thổi xào xạc chứ gì? một đứa bạn khác nói: không, nó thổi vi vu chứ, bỗng nhiên hai đứa bạn đánh nhau rất quyết liệt. đứa thứ hai cho rằng đứa thứ nhất là đồ ngốc, còn đứa thứ nhất cho rằng đứa thứ hai là đồ ếch. Bỗng nhiên hai đứa bạn này cười ha ha và thôi đánh nhau sau đó vui vẻ ra về và miệng chúng hát í o. Trong lòng thể hiện rằng không có cái gì ngăn cản được chúng. Và Newton luôn miệt mài làm những công việc mà mình yêu thích, vì thế người ta gọi cậu là chú nhóc có đôi tay  vàng. Có hai ví dụ thể hiện đôi bàn tay khéo léo của Newton: có một lần Newton hì hục làm một thứ rất đặc biệt, bà nội của cậu rất tò mò và bà liền hỏi Newton: cháu đang làm cái gì vậy? Bí mật ạ. Và cuối cùng thì Newton cũng đã làm xong. Bà cậu lại hỏi tiếp: nhưng đó là cái gì vậy cháu? đó là cái máng đựng thức ăn cho gà ạ. gà sẽ đứng trên cái máng để mổ thức ăn. Còn ví dụ thứ hai là năm 13 tuổi Newton đến học trường hoàng gia ở đảo Glend, ở đó cũng chính là ngôi nhà của một người đàn ông có một người con gái tên là Stori. Newton và Stori làm quen với nhau và Newton đã tự tay mình đóng bàn ghế cho bạn, còn có lúc Newton làm ra một cái bánh xe bằng gỗ có những cái thanh ngang đựng nước và một cái cối. Thấy Stori thắc mắc Newton liền nói: đây là vòng quay giã gạo đấy. Sau đó Newton lại nói tiếp: tớ sẽ biểu diễn cho cậu xem, ôi! nó quay  được kìa! thật thú vị! Stori nói nhưng bất ngờ có hai thằng con trai thích đánh nhau liền rình đến, thằng lớn hỏi: chúng bay đang chơi trò gì vậy? đây chính là vòng quay giã gạo mà tự tay Newton làm ra đấy, Stori đáp. Sau đó thằng lớn lại lớn tiếng: màylại chơi trò búp bê với con gái à? và sau đó thằng nhỏ hơn liền nhìn thấy thứ mà Newton làm ra, hắn ta nói: a hay chưa này, đại ca ơi ra đây xem đi, thằng Newton có cái này hay lắm. Và thằng đại ca liền chạy đến, Binh! hắn ta đã phá hỏng trò chơi của Newton và hắn ta liền lớn tiếng quát: trò vớ vẩn này thì hay gì? cả ba đều há hốc mồm ra. Newton vô cùng tức giận, bất chợt cậu ta liền buột miệng nói một câu: mất bao công mới làm được và Newton quay sang nói với thằng đại ca: mày làm hỏng trò chơi của tao nên mày phải xin lỗi mau. Hê hê, tao mà phải xin lỗi á? thằng đại ca cười với vẻ mặt đầy chế giễu, sau đó hắn ta đấm cho Newton một phát khiến cho cậu chảy máu mũi: sức mạnh cú đấm của Unthura đây, và Newton liền đấm lại: Unthura, hãy nếm thử mùi nắm đấm của ta đi! Nhưng Unthura không dễ dàng chịu thua, hắn ta hét to: biến thành bạch tuộc! và Newton ghìm Unthura lại. Lại nói đến thằng nhỏ hơn, sau khi thấy vậy hắn liền xốc nách Newton và kéo cậu ta đi, Newton liền vùng vằng và thế là tay của thằng nhỏ hơn bị tuột ra, hắn ta liền dìu Unthura về. Newton tự nhủ: mình không ngờ là nó cũng ghê như vậy, sợ thật! Thành tích học tập của Newton đôi lúc cũng không tốt, đó là do cậu ta vẽ bậy lên sách vở. Tình cờ thầy hiệu trưởng đi xem bài vở của Newton, thầy nói:á à, có phải em chính là Issac Newton, đứa đã vẽ bậy vào vở không? Newton liền tỏ ra lúng túng. Ngừng một chút, thầy hiệu trưởng nói tiếp: hồi nhỏ thầy cũng hay vẽ linh tinh vào vở lắm và thế là thầy quay đầu đi kiểm tra bài vở của những học sinh khác. Newton nói: thầy hiệu trưởng thật là rộng lượng, hiểu biết. Nhưng có một hôm Newton nhận được thư của mẹ, trong thư nói rằng: Newton yêu quý, mẹ có tin buồn đây: dượng con đã... qua đời. Vì thế mẹ phải đưa các em về ngôi nhà cũ ngày xưa. Stori thấy mặt của Newton vô cùng buồn rầu liền ân cần hỏi: mẹ cậu viết gì trong thư mà trông cậu buồn thế? Newton trả lời: mẹ nói rằng dượng mình đã qua đời vì thế mẹ phải đưa các em tớ về ngôi nhà cũ. Nghe vậy Stori an ủi Newton: thôi cậu đừng buồn nữa nhưng dù sao tớ rất vui vì cậu có em đấy! Kỳ nghỉ hè có khi cậu được gặp họ đấy nhỉ? Newton vội ngăn lại: cậu nghe cho hết đã, mẹ lại muốn tớ từ bỏ việc học để về nhà giúp mẹ làm việc đồng áng thôi. Và thế là Newton liền đi đến phòng hiệu trưởng, Newton liền nói với hiệu trưởng rằng mình phải về quê ở Woosthorpe để giúp mẹ làm việc đồng áng. Thầy hiệu trưởng vô cùng ngạc nhiên và khuyên Newton rằng một học sinh xuất sắc như Newton mà nghỉ học thì thật là phí nhưng Newton nói rằng cậu không còn cách nào khác và thế là Newton lên đường trở về Woosthorpe. Kể từ khi về nhà mặc dù phải làm việc đồng áng giúp mẹ nhưng Newton vẫn gắn bó với đèn sách vì cậu vẫn muốn nghiên cứu khoa học. Có một lần mẹ bảo Newton ra đồng chăn cừu nhưng bà không biết rằng Newton còn mang theo một quyển sách, lúc đang chăn cừu ở ngoài đồng thì Newton lấy quyển sách trong tay ra và bắt đầu ngồi xuống đọc. Nhưng Newton vừa sểnh ra là đàn cừu đã sang phá vườn ở nhà bên cạnh. Khi biết chuyện những người hàng xóm đều mắng cho Newton một trận, mẹ cậu cũng đánh cho cậu một trận te tua.  Không được đọc sách, Newton lại muốn thí nghiệm nhưng chưa có cơ hội nào. Mãi như vậy cho đến một hôm có một cơn bão rất to kéo đến làng Woosthorpe ngay cả nhà Newton cũng bị bão đe dọa. Trong khi đó Newton lại còn phải đi cuốc vườn, việc nhổ cỏ cậu cũng còn chưa làm nữa, mẹ Newton liền đóng cửa sổ lại. Newton tự  nhủ: hay quá bây giờ thì mình có cơ hội để thí nghiệm rồi và thế là Newton liền chạy ra ngoài vườn, cậu cố hết sức mình chạy xuôi theo chiều gió sau đó cậu ta lại chạy ngược, mọi người liền vây quanh Newton để xem cậu đang làm gì. Đến tận ngày hôm sau họ vẫn chưa hiểu những gì mà Newton đã làm ở ngày hôm trước. Một người lên tiếng: hôm gió thổi thằng Newton...một người khác nói ờ ờ đúng tôi cũng thấy và thế là họ liền đem chuyện này đi kể cho mẹ của Newton nghe. Lúc này Newton đang ở ngoài vườn,  mẹ cậu liền hốt hoảng chạy ra ngoài xem cậu có bị điên không, Newton nói với mẹ rằng mình làm như vậy là để đo đạc sức gió theo những bài học ở trên lớp nhưng mẹ chẳng thèm nghe Newton nói, bà đau đớn lôi cậu về nhà.

10:36 PM

Jean Henri Fabre

Ngày 22 tháng 12 năm 1823 cậu bé Jean Henri Fabre chào đời tại làng Saint Leon nước Pháp. 

Ngay từ nhỏ Fabre đã rất hiếu kỳ. Có một lần Fabre đang dạo chơi ở ngoài đồng, cậu tò mò muốn biết tiếng kêu chi-rư-rư, chi-rư-rư do con gì phát ra, Fabre nói: hôm nay mình phải tìm cho bằng được nó, bắt đầu từ ngày hôm qua tiếng kêu đó cứ phát ra ở gần nhà mình. Cậu đi mãi sau đó đến một bãi cỏ hoang vắng, cậu nằm xuống và chờ đợi kết quả. Nhưng lạ chưa, tiếng kêu đó không còn phát ra nữa. Fabre rất ngạc nhiên, cậu nghĩ: lạ thật! mình nằm xuống nhẹ nhàng như vậy mà nó vẫn còn biết được, quả là tai nó thật là thính. Sau đó Fabre đi nhẹ nhàng hơn nữa và cậu thấy một chấm xanh vừa dài vừa nhỏ, đợi cho đến khi chấm xanh không để ý cậu liền đưa tay ra, bụp... Fabre đã bắt được chấm xanh này, cậu bỏ ra thì cậu nhìn thấy chấm xanh đó là một con cào cào có cánh vàng. Fabre nói: thì ra là nó, nó chính là một trong những nhạc công của các loài côn trùng đây. Nhưng hoàng hôn xuống, Fabre nhớ lại lời mẹ cậu nói: "Fabre à, buổi tối ở trong rừng có nhiều chó sói lắm đấy", nghĩ vậy Fabre hốt hoảng mồm miệng luôn kêu: mẹ ơi, cứu Fabre với! ba chân bốn cẳng chạy về nhà, cậu đánh rơi con cào cào trong tay từ lúc nào không biết, chỉ còn lại một con gián. Mẹ Fabre vô cùng lo lắng, bà bảo: Fabre à, mẹ đã dặn con là buổi tối đừng đi chơi xa mà. Mẹ ơi, hôm nay con bắt được một con đang kêu rất to ở ngoài đồng đấy. Một kẻ đang kêu rất to ư? là ai vậy con? bấy giờ Fabre mới thò tay vào túi áo rút ra con gián và cậu nói chính là nó đấy ạ. Mẹ Fabre giật mình: Fabre, chẳng nhẽ con chỉ chơi với lũ sâu bọ vớ vẩn này thôi ư? và thế là tất cả các loài côn trùng mà Fabre bắt được đều chạy mất. Lúc đó bố mẹ của Fabre chưa hiểu rằng côn trùng là người bạn quan trọng nhất trong đời của Fabre.

Rồi một đêm nọ, khi đang ngủ tình cờ Fabre đã nghe được câu chuyện bất hạnh của bố mẹ. Bố mẹ cậu đang lo lắng không biết phải làm thế nào một lúc sau bố Fabre nói: hay là chúng ta gửi Fabre đến nhà ông bà nội ở Marabac. Mẹ Fabre hỏi: để làm gì vậy? Đến đó sẽ không bị thiếu lương thực rồi khi nào chúng ta đỡ vất vả hơn thì lại đón con về. Và thế là Fabre bé nhỏ được gửi đến nhà ông bà nội. Fabre thì cưỡi ngựa còn bố thì đi bộ. Trên đường đi Fabre buồn rầu nói: bố ơi từ nay con sẽ không bắt côn trùng đâu ạ, và con sẽ nghe lời bố mẹ nhưng bố mẹ đừng gửi con đến nhà ông bà nội. Hiểu được nỗi băn khoăn của Fabre bố Fabre nói: Fabre à, nhà ông bà nội nuôi rất nhiều con vật đấy, ông bà còn nuôi mấy con bò, cừu, gà, lợn và cả hai con chó to và dữ nữa. Con chơi với chúng thì sẽ không buồn đâu, con yêu động vật lắm mà. Vâng, con yêu chúng lắm ạ. Còn nữa, ở đó có tiếng kêu rất hay của các loài côn trùng lạ đấy. Nghe đến đây mắt Fabre sáng hẳn lên, cậu nói: ôi tuyệt vời quá, đi thôi nào ngựa ơi! nhanh lên. Cuối cùng thì bố Fabre cũng đuổi kịp, ông nói: ở đó còn có rất nhiều bánh mì, sữa và format đấy. Fabre nói: nhưng tại sao cả nhà mình không đi cùng ạ? hơn nữa con cũng không muốn rời xa bố mẹ. Bố của Fabre rất thương, ông ân cần nói: Fabre à, nếu như cả nhà mình mà đi thì ông bà lại sẽ nghèo như nhà mình vậy đấy con ạ! cuối cùng thì cậu bé Fabre cũng đã hiểu. Bỗng nhiên bố Fabre nói: chúng ta đến nhà ông bà nội rồi đấy. Ồ, nhà ông bà to thật! Fabre nói với vẻ ngưỡng mộ. Ở nhà ông bà nội, Fabre thỉnh thoảng cũng có lúc nhớ bố mẹ nhưng cậu lại quên ngay khi ra đồng chơi với các loài côn trùng. Năm tám tuổi Fabre về nhà vì cậu đã đến tuổi đi học. 

Sau bao nhiêu năm đi học, Fabre thi đỗ vào trường đại học sư phạm Apinong và khoảng vài năm sau anh trở thành giáo viên dạy học ở trường đó. Ở trường Apinong Fabre lại càng chăm chỉ nghiên cứu về các loài côn trùng hơn, có một lần Fabre đang dạy các học trò tập đo từ nhưng các học trò cứ chạy lung tung cuối cùng chúng đến một cái tổ ong và thi nhau hút mật Fabre tò mò hỏi: mấy đứa này đang làm gì thế nhỉ? và anh cũng chạy lại. Một học trò trả lời: thưa thầy, thầy mút vào cái này ạ. Thế là Fabre mút thử và bất ngờ anh nói: ôi ngọt quá, nó cứ tan ra ở đầu lưỡi ấy, Fabre hỏi: các em giấu mật ở đây từ khi nào thế? một học trò trả lời: thưa thầy không phải là chúng em giấu mật đâu ạ mà đó là mật ở tổ ong đấy thầy ạ. Ở cánh đồng này nhiều tổ ong lắm ạ, một học sinh khác tiếp lời và bất ngờ con ong bay về Fabre hỏi: có em nào biết tên của con ong này không? trời ơi! chẳng có ai biết cả, Fabre ngạc nhiên. Bỗng nhiên trong đầu anh vụt lóe lên một ý kiến, anh vội chạy đến cửa hàng sách. Một học sinh thắc mắc: để tìm hiểu tên của một con ong tại sao lại quan trọng thế nhỉ? ở hiệu sách Fare phát hiện ra có cuốn động vật có chân khớp và cuối cùng thì Fabre cũng biết được tên của con ong lúc nãy, tên của loài ong đó là ong hoa. Nhưng nếu mà mua thì Fabre lại hết tiền, làm sao bây giờ? cuối cùng Fabre nghĩ: thôi tạm thời mình cứ mua cuốn sách này trước đi đã rồi về nhà tính sau. Ở nhà khi nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng Fabre cũng đã nghĩ ra một cách rất hay: uống nước hai lần thay cho ăn bánh mì. Khi đọc cuốn sách Fabre nói: mình không ngờ rằng có nhiều nhà khoa học nghiên cứu về côn trùng như vậy. 

Về sau tuy gia đình hanh phúc nhưng Fabre vẫn sống trong cảnh nghèo nàn mãi cho đến khi "ngày Fabre ra đời" thì Fabre bắt đầu giàu có và nổi tiếng khắp nơi. Sau đó tác phẩm côn trùng ký của Fabre bắt đầu bán đắt như tôm tươi.

Về cuối đời, Fabre tranh thủ nghiên cứu về loài bọ hung và ông phát hiện ra rằng chúng vẫn chăm chỉ làm việc như xưa chẳng có gì thay đổi cả. Vào năm mà chiến tranh thế giới lần thứ nhất xảy ra, đó cũng là lúc Fabre qua đời thọ 92 tuổi. Trên mộ của ông có khắc một câu nói nổi tiếng của ông: "chết không phải là hết mà bắt đầu bắt đầu cuộc sống mới cao quý hơn"

Jean Henri Fabre, nhà khoa học đã giành cả cuộc đời của mình cho sự nghiệp côn trùng học, ông là tác giả của nhiều tác phẩm lớn lao giành cho việc nghiên cứu côn trùng. Trong những tác phẩm của ông có Côn trùng ký, bộ sách được nhiều bạn đọc yêu thích. Vì thế người ta gọi ông là: cha đẻ của các loài côn trùng.









9:59 PM

Marie Curie

Người phát hiện ra nguyên tố hóa học Radium là Marie Curie, bà là nữ bác học đầu tiên trên thế giới được nhận hai giải Nobel. 

Tên thật của bà là Marie Sklodowska, tuy là em út nhưng sinh ra bà đã rất thông minh vượt trội so với hai chị của mình. Hồi còn bé có lần cô bé Marie đang xem hai chị tập đọc, cô bé thấy họ đọc líu lô, cảm thấy hơi phiền Marie liền bạo dạn bước lên rồi đọc một cách lưu loát. Bố mẹ cô thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, họ nói con bé này đúng là thần rồi, tại sao không dạy mà vẫn biết thế này? đợi cho đến khi mẹ của cô bé kiểm tra lại thì mẹ của cô mới biết rằng con của mình xem người khác làm một lần là biết ngay. Còn có một ví dụ khác nói rằng Marie không bị sa đà vào những việc khác, có một lần khi cô bé đang đọc sách trong phòng còn hai chị đang chơi xếp tháp ghế, hai người vừa đùa nghịch vừa la hét nhưng cô bé Marie không hề bận tâm. Mãi cho đến khi tháp ghế bị đổ va vào vai phải của cô bé, Marie mới quay lại sau đó cô bé cầm chiếc ghế lên đi vào phòng khác và tiếp tục đọc sách. Khi Marie lớn cô bắt đầu đi làm gia sư và dạy cho trẻ em nghèo ở trong vùng, trong thời gian này cô đem lòng yêu nhà bác học trẻ Pie Curie và khoảng vài năm sau thì hai người cưới nhau, sau đó sinh hạ được hai cô con gái. Trong khoảng thời gian đó hai vợ chồng nghiên cứu về chất Uranium. Trong lúc này bà Curie đã phát hiện thêm hai chất hóa học mới bà đặt tên cho chúng là Polonium và Radium. Đó cũng là lúc họ nhận được giải Nobel đầu tiên. Nhưng sau đó thì ông Pie chẳng may bị một cỗ xe ngựa đụng phải trên đường đi làm và làm ông thiệt mạng. Khi nghe được tin này thì Marie Curie vô cùng thương xót, bà dành một bản luận án riêng cho Ông. Sau đó bà lại được nhận thêm một giải Nobel nữa. Do tiếp xúc với nhiều chất phóng xạ trong quá trình nghiên cứu và chữa bệnh cho thương binh nên Bà đã nhiễm phải chất phóng xạ và bị bệnh ung thư sau đó Bà qua đời vào năm 1934 ở tuổi 63.

Nhờ những đóng góp to lớn cho khoa học mà Bà được cả thế giới tôn vinh. Nhà vật lý học vĩ đại người Israel tên là Einstein đã từng nói trong các danh nhân mà tôi đã từng gặp chỉ có Marie Curie là người vượt trội hơn hẳn.

10:18 PM

Lá Cờ Tổ Quốc

Lá cờ tung bay phấp phới
Bay lượn rập rờn như cánh chim bay
Lá cờ tung bay phấp phới
Vỗ đi vỗ lại như sóng biển khơi
Cờ đỏ sao vàng cờ Tổ Quốc
Cờ đỏ sao vàng cờ yêu dấu
Trong buổi chào cờ sáng thứ hai.
 

10:02 PM

Qua Hỏa Diệm Sơn

Ngàn non trời đất trải qua bao năm
Đoàn người đi mãi mà không biết mệt
Tây Thiên rất xa không thấy dấu vết
Ngộ Không tiên phong dò đường trước sau

Đến Hỏa Diệm Sơn lửa cháy phừng phừng
Như con rồng lửa không ngừng cháy thiêu
Mượn Quạt Ba Tiêu dập tắt lửa đỏ
Rồng lửa xin hàng liền bay mất tiêu

9:59 PM

Đại Phong Cảnh

Phong cảnh nơi đây thật tuyệt vời
Bao nhiêu du khách đến để tham quan
Egri đại phong cảnh không quên được
Còn có nơi nào đẹp hơn đây?
Núi cao chót vót xuyên qua bầu trời
Đồi núi chập trùng thấp thoáng bóng mây
Trời che phủ cả một vùng đất rộng
Cả một dãy lều của Egimong Mây trời rộng bao la không biên giới
Vùng đất rộng này nổi tiếng muôn nơi.

 Tác giả: Sebru Icano ( một nhân vật trong tác phẩm của "Cuộc chiến của người Egimong" của Lê Minh Hoàng)

9:51 PM

Hồ nước trong gương

Con mắt long lanh
Xuyên qua cây bút
Ô! Kỳ diệu thế.
Một hồ nước trong

Lau sậy um tùm
Cá nhảy tung tăng
Ngày hội dưới nước
Sóng hát vui ghê!

9:34 PM

Alfred Bernhard Nobel



Bạn có biết ai là ông hoàng thuốc nổ không? Đó là Nobel, người phát minh ra thuốc nổ Dynamid. Ông cũng là người đã lập giải Nobel, giải thưởng cao quý nhất thế giới. Ông là con của một gia đình có truyền thống làm nghề kỹ thuật, hồi nhỏ Nobel rất yêu thích thuốc nổ và có một lần cậu đến xưởng của cha chơi, cậu phát hiện ra trong xưởng có rất nhiều thuốc nổ, cậu liền lấy trộm một ít mang về, châm lên thành một đóa hoa lửa tuyệt đẹp trong đêm. Thấy như vậy vẫn chưa đủ thỏa trí tò mò, Nobel liền dốc hết số còn lại bỏ vào trong một cái âu sắt, bỗng nhiên một tiếng nổ bùm xuất hiện. Nobel chạy ra ngoài quần áo nồng nặc mùi thuốc nổ, vì chuyện này mà mẹ cậu đánh cho cậu một trận. Sau khi biết chuyện này Emanuel Nobel, cha của cậu không cho cậu chơi thuốc nổ nữa. Lúc Nobel đến xưởng, công nhân cũng không cho cậu đến gần thuốc nổ. Không thể chơi với thuốc nổ lại khiến cho Nobel có hứng với việc chế tạo chúng. Cậu tìm thấy trên giá sách của bố có một cuốn sách hóa học, trong đó dạy cách phối chế thuốc nổ. Cậu phát hiện ra rằng thuốc nổ được chế tạo từ diêm tiêu, than củi và lưu huỳnh. Cậu lấy được một ít lưu huỳnh ở trong hộp diêm của mình, một ít than củi ở trong phòng sưởi ấm dự trữ, đến bây giờ chỉ có diêm tiêu là khó kiếm, cậu nghĩ tới xưởng của cha. Một hôm, cậu liền bí mật đến xưởng rồi kiếm được bình Kali Nitrat rồi vụng trộm một ít đem về. Sau đó Nobel trộn ba thứ này lại với nhau và cuối cùng nó đã trở thành thuốc nổ. Việc làm này đối với một đứa trẻ mà nói thì thật là phi thường! 

Còn có một ví dụ khác, khi Nobel lớn anh nhớ đến chuyện hai bố con anh gặp hai vị giáo sư, một vị là giáo sư Sinin, vị còn lại là tiến sỹ động vật học Yuri Trapp. Sinin mìm cười lấy ra một cái bình nhỏ Nobel thấy vậy liền buột miệng nói: đó có phải là chất Nitroglycerine không ạ? Hai vị tiến sỹ nghe vậy thì phát hoảng, trời ơi thật hay mơ đây? một người hỏi, một người khác nói: thật không đơn giản, từ trước đến nay đa số những người biết đến Nitroglycerine chỉ đếm bằng đầu ngón tay thôi. Nghĩ đến chuyện này Nobel liền chế tạo ra một loại thuốc nổ trong đó có 
Nitronglycerine. Một hôm Nobel châm lửa vào ngòi nổ sau đó anh quăng hộp thuốc nổ xuống nước và chờ xem điều gì sẽ xảy ra, một tiếng nổ bùm rất to phát ra, hai người anh của Nobel là Robert và Robic giật mình còn Nobel thì nhảy tưng tưng, anh vừa nhảy vừa hát: thành công rồi! thành công rồi! anh Robert nói: chúc mừng em Nobel! thế là lịch sử của thuốc nổ đã sang trang mới rồi! Nobel khiêm tốn nói: nhưng mà bây giờ mới chỉ là bước đầu thôi anh ạ!


Nhờ có phát minh thuốc nổ mà Nobel đã kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng có một việc khiến cho Ông đau lòng là: người ta sử dụng thuốc nổ trong chiến tranh. Trước khi mất Ông đã viết một bản di chúc bất hủ là dành toàn bộ số tiền cho các hoạt động nghiên cứu khoa học, văn học nghệ thuật, kinh tế và hòa bình. Khi Ông qua đời, đó cũng là lúc giải Nobel được công bố trên toàn thế giới. 

Theo ý nguyện của Ông thì giải Nobel được giành cho những lĩnh vực sau: văn học, vật lý, hóa học, sinh học và y học, kinh tế học và hoạt động hòa bình. Câu nói nổi tiếng của Ông là: đừng có coi thường hòa bình!

10:02 PM

Charles Darwin

Darwin là nhà sinh vật học vĩ đại của nước Anh, Ông đã đóng góp rất nhiều công trình lớn lao cho nhân loại. Ông cũng là người phát hiện ra rằng mọi sinh vật đều không phải do Chúa sáng tạo ra mà được tiến hóa dần dần.

Trong cuộc đời của Ông, Ông đã trải qua một chuyến phiêu lưu thú vị trên tàu Beagle, trong thời gian này, Ông đã nghiên cứu được rất nhiều loài sinh vật quý hiếm mà Nước Anh không có. Câu chuyện này xuất phát từ khi Dawin nhận được thư của giáo sư Henslow, Giáo sư được cử đi nhưng vì vợ của ông ấy mới sinh bé đầu lòng cho nên ông ấy không thể đi được vì thế Henslow đã chọn ra Darwin là người có đủ can đảm và dũng khí để tham gia vào cuộc hành trình đó. Cuộc hành trình này kéo dài đúng 5 năm, trong chuyến phiêu lưu thú vị này con tàu đã đi qua nước Newzeland tham quan thổ dân Maori và Tahti, họ còn đi qua nước Úc, ngoài ra họ còn đi vòng quanh vùng xích đạo. Trong quá trình nghiên cứu này Ông đã tìm được một hóa thạch của một loài lười khổng lồ tên là Megathireum và sau đó Darwin gửi mẩu hóa thạch này cho giáo sư Henslow. Ngoài ra Darwin còn phát hiện ra rằng không phải tất cả san hô đều sống ở dưới biển mà có cả những rặng san hô đã trèo lên tận vách núi. Khi con tàu đi qua quần đảo Gapalagos ông còn nghiên cứu v những loài động vật như thằn lằn, rùa khổng lồ và chim sẻ. Chim sẻ là loài động vật đã giúp Darwin đi sâu hơn vào thuyết tiến hóa. 

Còn có một ví dụ khác, sau khi kết hôn Darwin băn khoăn vì chuyện những loài động vật di trú vào rừng có bị tuyệt chủng hay không, vì chuyện này Darwin đã nghĩ ra một giả thuyết: ví dụ một loài khỉ di trú vào trong rừng sâu, trong rừng có hai loại quả, một rất ngon và mềm mọc ở trên cây cao còn loại quả kia thì mọc sát ở dưới đất có vỏ cứng và khó ăn, lũ khỉ do thân hình nặng nề, chậm chạp nên không trèo được trên cây đành phải ăn quả cứng ở dưới đất chính vì chuyện này đã thay đổi một số loài khỉ, một số con đã biến thành thân hình nhỏ gọn, nhanh nhẹn để được ăn quả ở trên cây, số khác thì sinh ra có hàm răng chắc khỏe nên ăn được những quả cứng mọc ở dưới đất, những con còn lại không ăn được quả trên cây cũng không nhai được quả dưới đất nên dần dần đói mà chết. Đến đây Darwin reo lên: đúng rồi, chính xác là như vậy!

Về cuối đời, Darwin tranh thủ nghiên cứu về cây nắp ấm ăn thịt côn trùng và loài giun. Đó cũng là lúc ông cho xuất bản cuốn : Nguồn gốc muôn loài nhưng cuốn sách này lại bị rất nhiều người phản đối vì họ cho rằng vạn vật đều là do Chúa sáng tạo ra chứ không phải là được tiến hóa trong một thời gian dài nhưng ngược lại còn có rất nhiều nhà khoa học ủng hộ cho quan điểm của Darwin như Huxley, Hooker, Lyell, Grey...

Tháng tư năm 1882 do mắc phải bệnh tim nên Charles Robert Darwin đã không thể chống chọi được và đã ra đi mãi mãi ở tuổi 73. Ông được an táng tại Westminster Abbey tại London cùng với những danh nhân vĩ đại như Newton.






10:25 PM

Einstein

Eisntein là một nhà khoa học vĩ đại, ông đã đóng góp được cho nhân loại rất nhiều công trình khoa học lớn lao trong đó có thuyết tương đối, một học thuyết vĩ đại mà ngay từ khi mới xuất hiện đã làm chấn động giới khoa học trên toàn thế giới. Cũng nhờ công trình nổi tiếng này mà ông đã nhận được giải Nobel vật lý.
Thủa nhỏ Einstein là một cậu bé nhút nhát và luôn bị bạn bè châm chọc, lúc đó cậu còn chưa biết khoa học là gì, cho đến một hôm cậu bị ốm rất nặng, sốt rất cao. Lúc đó chú của Eisntein đến thăm cậu và tặng cậu một chiếc la bàn. Nhờ có chiếc la bàn này mà Eistein mới khỏi bệnh, đó cũng là lúc niềm yêu thích khoa học được gợi lên trong tâm trí của cậu bé. Sau đó Einstein vào học ở trường Trung học phổ thông Pavia. Những môn học ở đấy chán ngắt đối với một cậu bé như Einstein cho đến khi cậu bé được gặp thầy giáo Talmud. Eisntein hỏi thầy: thưa thầy tại sao cái môn này lại được gọi là đại số ạ ? Thầy Talmud giải thích: đại số xuất phát từ con số x tức là thuật toán ma quỷ. Nghe xong Einstein rất ngạc nhiên, có lần Einstein đã bỏ ra ba tháng trời để nghiên cứu định luật Pithagoras sau đó cậu khoe với thầy Talmud. Thầy Talmud rất ngạc nhiên vì chuyện này. Sau khi tốt nghiệp trường trung học phổ thông Pavia, Einstein chuyển đến Milan ở Ý và sau đó cậu thi vào trường đại học bách khoa Zurich ở Thụy Sỹ nhưng bị trượt. Thầy hiệu trưởng của trường nói rằng: em hãy học thêm một năm nữa ở trường trung học Arau rồi hẵng quay lại đây. Nghe đến đây, Einstein sửng sốt: trung học ư? Đó là trường quân sự chứ không phải là trường học. Thầy hiệu trưởng bảo: ha ha Einstein, tôi hiểu vì sao mặt em lại căng thẳng như thế rồi. Dừng một chút, thầy nói tiếp: hệ thống trường học ở Zurich rất khác biệt so với trường học ở Munich, nếu ở Munich gò bó, ép buộc thì ở Zurich giáo dục theo ý thức tự do, em cứ đến đó học thì sẽ biết thôi. Và thế là Einstein vào trường trung học phổ thông Arau. Đúng như lời của thầy hiệu trưởng, khác với Munich, ở Zurich học sinh có tự nghiên cứu và thảo luận một cách thoải mái với nhau. Sau khi Einstein tốt nghiệp trường trung học phổ thông Arau, cậu tiếp tục vào trường đại học Zurich. Nhưng khi Einstein ra trường anh không tìm kiếm được nơi nào để làm việc, anh hỏi một giáo sư: thưa giáo sư, tại sao không ai giới thiệu việc làm cho em vậy ạ? ngừng một chút Einstein nghĩ: chắc là người ta không thích kiểu tóc của mình rồi. Anh nói hay là em đổi kiểu tóc  nhé! Giáo sư nói: cái đó thì em biết rõ rồi đấy. Ngay cả việc gia sư khó khăn lắm mới kiếm được cũng bị mất. Lúc đó Einstein chưa hiểu được vì anh là người Do Thái, điều đó đã cản trở con đường của nhà bác học tương lai. Cho đến khi Einstein được bạn học là Grossman giới thiệu đến làm ở một cục sáng chế thì việc phân biệt này mới chấm dứt. Khi đó anh đã lập gia đình và sinh được hai đứa con trai đặt tên là Hans Albert và Albec Albert. Sau đó Einstein trở thành giáo sư vật lý ở một trường đại học của Đức. Có một lần khi ông nói chuyện với lãnh sự của nước Đức, hai người đang nói về giáo sư Mark Franker và thủ tướng Hitler, tình cờ lãnh sự nổi giận: thưa tiến sĩ, ngài đừng có mà xúc phạm thủ tướng. Hai người cãi nhau rất dữ dội sau đó Eistein nói: tôi sẽ không bao giờ trở lại nước Đức, một đất nước phân biệt chủng tộc một cách thái quá. Tôi sẽ đi Bỉ! Đó cũng là lúc ông nhận được giải thưởng Nobel vật lý. Sau đó ông rới Đức đi Bỉ nhưng vì một sự kiện trục trặc ở Bỉ cho nên ông lại sang Mỹ. Lúc đó chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ và bom nguyên tử radium ra đời. Ngay lập tức Einstein đã viết một bức thư cho tổng thống Rusovel của Mỹ để ngăn cản loại bom cực mạnh này.

8:52 PM

Edison

Edison là một nhà khoa học lừng danh của Bắc Mỹ, là vua của các phát minh. Thủa nhỏ, cậu bé Edison rất hứng thú về thế giới tự nhiên nhưng cũng có lần Edison gặp phải vận đen, ví dụ: Edison và một người bạn ngồi chơi ở dưới gốc cây, cậu bạn nhìn lên trời và nói: chim sướng nhỉ, được bay lượn thỏa thích trên bầu trời. Nghe vậy, Edison nói: con người cũng có thể bay được đấy. Quả khinh khí cầu bay được là nhờ nó có không khí và khí đốt thôi, cậu là trợ lý của tớ nên tớ sẽ làm cho cậu toại nguyện, chờ tớ một chút nhé, tớ về lấy cái này đã. Một lúc sau Edison chạy ra trên tay cậu cầm một bình a xít, cậu hỏi: Mikaen, cậu muốn bay lên trời phải không? Muốn, nhưng mà làm sao để bay được? Edsion trả lời: đây là a xít, uống vào sẽ bay được thôi. Mikaen hỏi: uống thuốc này vào sẽ biến thành siêu nhân ư? Đúng vậy. Nhưng nếu uống vào rồi sẽ không xuống mặt đất được nữa thì sao? Edison trả lời một cách rất tự tin: Ồ cái này thì không có gì khó, chỉ cần nhè há miệng nhổ ra thế là xong. Cậu làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra vậy nhưng khi Mikaen uống vào cậu ta bắt đầu thấy đau bụng, sau đó cậu ta gào thét: ôi bụng tôi, tôi chết mất thôi! và sau đó cậu ta lăn quằn quại trên sườn đồi. Edison vội giữ bạn lại và nói: chịu đựng một chút, bay được bây giờ. Chim cũng phải chịu đau như thế này thì mới bay được à? Edison bối rối, chỉ còn cách chạy về gọi mẹ mà thôi. Suýt nữa thì cậu bạn này mất mạng. Vì chuyện này mà bố Edison đánh cho cậu một trận.
Còn có một ví dụ khác, một hôm bỗng nhiên nhà kho bị cháy mọi người đều hốt hoảng tìm cách dập lửa, bố Edison nghe thấy tiếng cháy thì tức giận hỏi: hả đứa nào đốt đấy? lúc đó Edison vội ló mặt và nói: bố ơi, con xin lỗi ạ! đó là do con đánh diêm thôi. Con đánh diêm? một người hàng xóm nói: tôi đã bảo là nó bị viêm não rồi mà, một người khác tiếp lời: căn bệnh đó quái ác thật. 
Nhưng cũng có lúc Edison giúp đỡ mọi người, ví dụ như: khi ông phát minh ra bóng đèn, mọi người kéo nhau đến xem, có một bà cụ phải đi bộ 12 cây số đến nơi bà mệt quá ngồi bệt xuống đất tay không ngừng đấm lưng thùm thụp. Lúc ấy, Edison chợt đi qua, ông dừng lại và hỏi xem bà cụ có chuyện gì, bà cụ nói: ôi trời ơi, giá như ông Edison làm một chiếc xe độc đáo nhỉ, Edison hỏi: thưa cụ, tôi tưởng vẫn có xe ngựa chở khách chứ? bà cụ nói: đi xe ấy thì chết mất, già muốn có một chiếc xe không cần ngựa kéo mà lại thật êm. Nghe bà cụ nói vậy, một ý nghĩ chợt vụt lóe lên trong đầu Edison, ông reo lên: cụ ơi, tôi là Edison đây, nhờ cụ nói mà bây giờ tôi nghĩ ra được một chiếc xe chạy bằng dòng điện đấy. Bà cụ ngạc nhiên khi thấy nhà bác học cũng bình thường như những người dân. Bà nói: cám ơn ông nhưng ông phải làm nhanh lên nhé kẻo tuổi già chẳng được bao lâu đâu. Đã đến ngày thử chiếc xe điện, tất cả mọi người đều đăng ký, Edison nói với bà cụ: cụ ơi tôi giữ đúng lời hứa với cụ rồi nhé! Cảm ơn ông, quý hóa quá! Đó chính là một trong những phát minh độc đáo của Edison. Xe điện là môt chiếc xe mà tôi-Lê Minh Hoàng đã từng được đi. 
Cũng có một ví dụ buồn cười khi Edsion vẽ sơ đồ thiết kế máy ghi âm, trợ lý của ông hỏi: máy gì đây ạ? Máy biết nói, đừng ngạc nhiên. Sao cơ? máy biết nói? Một người khác nói: liệu mình có nghe nhầm không đây? thật hay mơ vậy nhỉ? Sau khi làm xong, Edison hỏi: nào kiểm tra xem nhé! Tất cả các đồng nghiệp đều ngạc nhiên khi nghe ông hát một câu vô lý: cho con ngồi sủa trên miệng nồi. Trợ lý của ông hỏi: sao chó con lại ngồi sủa trên miệng nồi? Edison nói: sẽ tốt thôi... và ông vặn chiếc máy, chiếc máy hát đúng giọng của ông. Các nhân viên giật mình, đúng giọng của Sếp! Quỷ thần ơi! Sau đó các trợ lý đều run rẩy: Sếp thật đáng sợ! Sếp là nhà ảo thuật à?





9:21 PM

Câu đố 7

Hình lập phương xinh xắn
Nhưng lạnh lắm bạn ơi!
Chớ có đụng vào nhé
Kẻo tay rên hừ hừ

                          Là gì?

Trả lời: băng

9:18 PM

Câu đố 6

Vết nứt chạy đâu mất rồi
Đến khi ráp lại thì vừa như in

                               Là gì?


Trả lời: nước, lửa, mây